Tôi vẫn hay tránh xem phim tình cảm vào những ngày mưa Sài Gòn, vì chúng thường khơi dậy những kỷ niệm cũ kỹ mà mình cố chôn sâu. Nhưng tuần trước, trong một buổi chiều uể oải, tôi lỡ tay bật “Blue Valentine” lên, và thế là hết – nước mắt lăn dài, kèm theo hình ảnh anh chàng cũ với nụ cười toe toét bên ly cà phê sữa. Phim tình cảm hay, theo tôi, không phải những câu chuyện màu hồng lấp lánh, mà là những bộ phim khiến bạn nhớ mãi một mối tình cũ, kiểu như lật lại album ảnh cũ, vừa đau vừa ngọt. Chúng làm ta tự hỏi: “Sao mình lại để vuột mất những khoảnh khắc ấy?” Là một cô nàng hay mơ mộng nhưng cũng từng tan vỡ vài lần, tôi thấy những bộ phim như thế là liều thuốc độc dược – chữa lành bằng cách làm ta đối mặt với nỗi nhớ. Hôm nay, tôi muốn kể bạn nghe về vài bộ phim đã làm tôi – và chắc hẳn nhiều người khác – lôi kéo về quá khứ. Không phải phân tích sâu xa, chỉ là những dòng tâm sự vụn vặt, hy vọng bạn sẽ gật gù đồng cảm.

Hãy bắt đầu với “Blue Valentine” (2010), bộ phim mà Ryan Gosling và Michelle Williams làm tôi tin rằng tình yêu có thể đẹp đẽ rồi vụn vỡ chỉ trong chớp mắt. Họ là Dean và Cindy, cặp vợ chồng trẻ với những ngày đầu say đắm – khiêu vũ vụng về, hát nghêu ngao – rồi dần mòn mỏi vì cuộc sống bộn bề. Tôi xem phim này lần đầu sau khi chia tay, ngồi co ro trong quán net cũ kỹ, và cảnh họ cố gắng “làm mới” bằng chuyến đi chơi khiến tôi khóc nức nở. Nó giống hệt mối tình ba năm của tôi: bắt đầu bằng những bất ngờ nhỏ, kết thúc bằng những cuộc cãi vã mệt mỏi. Bạn có bao giờ tự hỏi, tình yêu có thực sự “mãi mãi” hay chỉ là ảo mộng ban đầu? Với tôi, “Blue Valentine” là câu trả lời phũ phàng nhưng chân thực, và mỗi lần nhớ lại, tôi vẫn thấy lòng nhói đau vì những gì đã mất.

Rồi đến “One Day” (2011), dựa trên sách của David Nicholls, bộ phim khiến tôi kiểm tra lịch sử tin nhắn cũ chỉ để xem ngày 15 tháng 7 năm nào. Anne Hathaway và Jim Sturgess là Emma và Dexter, gặp nhau lần đầu ở lễ tốt nghiệp, rồi theo dõi cuộc đời họ qua đúng một ngày mỗi năm – từ thất bại công việc đến những khoảnh khắc hạnh phúc vụng về. Lần tôi xem, là trên chuyến xe buýt về quê, và cảnh họ ôm nhau bên bờ biển làm tôi nhớ về chuyến đi Phú Quốc với người cũ, nơi chúng tôi hứa hẹn đủ thứ nhưng rồi lạc lối. Phim tình cảm hay thế này hay ở chỗ nó không ép bạn vào happy ending, mà để bạn tự suy ngẫm về những “nếu như”. Bạn nghĩ sao nếu chỉ gặp người ấy một ngày mỗi năm? Câu trả lời của tôi là, dù ít ỏi, những ngày ấy vẫn đủ để một mối tình cũ ám ảnh mãi không thôi.

Nếu bạn thích những câu chuyện tình yêu bị thời gian và khoảng cách hành hạ, thì “Like Crazy” (2011) sẽ là lựa chọn khiến bạn muốn book vé máy bay ngay lập tức. Felicity Jones và Anton Yelchin là Anna và Jacob, cặp đôi sinh viên yêu nhau cuồng nhiệt ở London, chỉ để bị visa chia cắt khi về Mỹ. Những cuộc gọi video lem luốc, những lần ngoại tình vụng trộm vì cô đơn – tất cả quá đời thường, quá thật. Tôi xem phim này trong giai đoạn yêu xa đầu tiên, và nó như gương soi: những lời “em nhớ anh” ban đầu ngọt ngào, sau thành gánh nặng. Lần gần nhất xem lại, sau khi kết thúc một mối tình online, tôi nằm ì trên giường, tự hỏi tại sao mình không đấu tranh mạnh mẽ hơn. Nó hỏi bạn một câu đơn giản: “Khoảng cách có giết chết tình yêu không?” Với tôi, có chứ, nhưng phim này làm nỗi nhớ ấy trở nên đẹp đẽ theo cách riêng.

Chuyển sang nỗi đau mất mát, “P.S. I Love You” (2007) là bộ phim mà tôi chỉ dám xem khi có bạn bên cạnh, vì Hilary Swank và Gerard Butler sẽ làm bạn khóc đến cạn nước mắt. Holly mất chồng trẻ, và anh ấy để lại những lá thư hướng dẫn cô sống tiếp – từ nhảy nhót ở Ireland đến những bất ngờ hài hước. Tôi xem nó lần đầu với chị gái, sau khi chứng kiến bạn thân mất người yêu vì tai nạn, và cảnh Holly đọc thư cuối cùng khiến chúng tôi ôm nhau khóc. Nó gợi nhớ về mối tình cũ của tôi, người đã dạy tôi cách yêu nhưng ra đi đột ngột vì công việc xa xôi. Bạn có bao giờ nghĩ, tình yêu thực sự là những lời dặn dò sau khi chia ly? Phim này khẳng định điều đó, và xem lại, nó vẫn khiến tôi mỉm cười qua nước mắt, vì nỗi nhớ giờ đã dịu dàng hơn.

Một bộ phim cổ điển hơn là “Atonement” (2007), với Keira Knightley và James McAvoy trong vai Cecilia và Robbie, bị chia cắt bởi một lời vu khống tai hại giữa những năm 1930. Câu chuyện tình yêu ấy đẹp như thơ, với thư tình viết tay và những cuộc gặp lén lút ở biệt thự Anh quốc, nhưng rồi chiến tranh và sai lầm nuốt chửng tất cả. Tôi mê phim này từ thời sinh viên, xem đi xem lại vì bản nhạc của Dario Marianelli da diết, và nó luôn khơi dậy ký ức về mối tình đầu – ngây thơ, sai lầm, và đầy tiếc nuối. Lần xem gần nhất, tôi nghĩ về những lời nói dại dột của chính mình đã đẩy người ấy đi xa. Bạn có tin rằng một sai lầm có thể hủy hoại mãi mãi? Với tôi, “Atonement” là bài học đắt giá, và nó làm mối tình cũ trở thành một câu chuyện cần chuộc lỗi.

Cuối cùng, đừng bỏ qua “The Time Traveler’s Wife” (2009), bộ phim kỳ ảo nhưng xúc động với Eric Bana và Rachel McAdams. Henry du hành thời gian không kiểm soát, gặp Clare từ khi cô còn bé, rồi yêu nhau qua những khoảng trống thời gian lộn xộn. Những cảnh họ chờ đợi nhau ở sân bay hay công viên khiến tôi khóc vì sự bất lực của tình yêu trước định mệnh. Tôi xem phim này sau một mối tình đứt quãng vì hoàn cảnh, và nó như lời an ủi: “Dù thời gian có nghịch ngợm, tình yêu vẫn tìm cách trở về”. Bạn nghĩ sao nếu người ấy có thể quay lại từ quá khứ? Câu trả lời của tôi là, nó sẽ làm nỗi nhớ thêm day dứt, nhưng cũng đáng giá.

Những bộ phim tình cảm hay này, với tôi, như những chiếc hộp Pandora – mở ra là kỷ niệm ùa về, vừa vui vừa buồn, nhưng cuối cùng giúp ta trân trọng hơn những gì đã qua. Chúng khiến bạn nhớ mãi một mối tình cũ không phải để đau khổ, mà để học cách yêu tốt hơn ở hiện tại. Nếu bạn đang do dự xem một bộ nào đó vì sợ khơi lại quá khứ, hãy thử đi – biết đâu, sau nước mắt sẽ là nụ cười. Bộ phim nào từng làm bạn nhớ về “người ấy” nhất? Kể tôi nghe nhé, chúng ta cùng ôn lại những câu chuyện cũ, như hai người bạn ngồi bên ly trà đá chiều tà. Cuộc sống này, may mắn thay, vẫn còn phim để ta nhớ và yêu.kusex